Canh Bào Thai

Chương 1

[Cập nhật lúc: 22:50 16/02/2025]
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương
start chapter

“Bà chủ, cho một bát phở đầy đủ, thêm tí cay cay ăn cho đã nhớ.”

Lực xắn tay áo, ngồi phịch xuống đối diện Trọng, tiện tay rút ra bao thuốc rồi châm điếu hút.

Gã nhìn ngó xung quanh, sau đó tặc lưỡi, dí tẩu thuốc đang cháy dở vào rít một tràng dài. Làn khói xám ngoét bay lởn vởn trước mặt Trọng, làm Trọng ho lên sặc sụa vài tiếng đứt quãng.

“Không biết quán này làm ăn kiểu gì mà ngày quái nào cũng đông vãi cả chưởng. May nay tao với mày đến sớm đấy, nếu không thì chỉ có xếp hàng mà chờ.”

Lực lẩm bẩm nói một tràng dài.

Đối diện gã, Trọng lại khá yên ắng, chăm chú nhìn về phía quầy tính tiền của bà Xoan, chủ quán, dáng vẻ như đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó.

Thấy Trọng vẫn im lặng không nói gì, Lực sốt ruột, giơ chân đá vào đầu gối anh ta, bực bội mắng.

“Mày làm cái khỉ gì mà mồm câm như hến thế.”

Lúc này, Trọng mới bừng tỉnh, ghé sát tai Lực thì thầm.

“Mày thấy không, quán phở này đông nhất khu. Tính ra, doanh thu một ngày khéo phải lên đến vài triệu. Bà chủ tha hồ đút túi mớ tiền.”

Lực cười khẩy, ra vẻ không tin, lắc đầu đáp.

“ Đù, mày làm như kiếm tiền dễ lắm đó.”

Trọng không chịu thua kém liền lấy tay đập vào vai Lực một cái thật mạnh. Sau đó anh ta nhỏ giọng ghé, sát tai lực nói bằng cái giọng trầm khàn.

“Tao nói cho mày biết, mày có muốn giàu không? Nếu muốn giàu, gái nó theo rười rượi thì phải nghe lời tao.”

“Ý mày là gì?”

Lực tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn Trọng. Trong làng này ai chả biết hai gã nghèo kiết xác, nghề nghiệp không có, đi xin việc ở đâu cũng bị người ta chửi. Ngoại hình cũng đâu đến nỗi tệ, nhưng khổ nỗi lại chưa học xong cấp một, chỉ biết đánh vần và đọc vài số nhỏ lẻ.

Bà chủ quán phở không phải là người trong làng. Nghe đâu đó bà chủ là người thành phố theo chồng về quê làm ăn.

Chồng bà ta đã chết cách đây bảy năm. Bà chủ không quay trở về thành phố nữa mà ở luôn đây lập nghiệp. Một thân đàn bà quán xuyến hết mọi việc trong nhà. Được cái, kể từ khi mở quán phở, cuộc sống của hai mẹ con ăn nên làm ra, cũng có của ăn của để. Nói không ngoa chứ, có khi nhà bà chủ quán phở hiện nay giàu có nhất làng.

Mà kể cũng lạ, dạo gần đây, đám phụ nữ trong làng lại đâm ra nghiện món phở của quán bà ta. Khách đàn ông thì ít, khách đàn bà lại nhiều.

Trọng liếc mắt nhìn thím Năm vừa mới đi vào quán, nuốt nước bọt ừng ực.

“Mà mày coi, đám đàn bà làng mình ngày càng trẻ đẹp ra nhỉ. Bà thím kia già khắm khú gần sáu mươi tuổi rồi đó mà trông ngực nở, da trắng, eo thon hơn cả lũ con gái.”

Thời buổi bây giờ, con gái đã ít, kiếm được một cô lấy về làm vợ hơi bị khó.

Thế mà ở cái làng Vạn Thọ này, phụ nữ vừa đẹp lại vừa trẻ lâu. Ngay cả mấy bà già lớn tuổi da mặt cũng căng bóng, chẳng có lấy một vết chân chim hay nếp nhăn nào cả.

Chính vì vậy, tiêu chuẩn kén chồng của các cô cũng cao ngất. Dạng cò bất cò bơ như Trọng và Lực lại càng khó lấy vợ.

Lực chép miệng nhìn bà Năm bằng ánh mắt thèm thuồng:

“Cứ nghèo kiết xác thế này thì lấy đâu ra tiền cưới vợ nhỉ? Rồi lũ trai làng bên nó sang hốt hết.”

Trọng im lặng không đáp.

Thấy vòng vàng bà chủ quán đeo trễ cả cổ, hai gã thanh niên vô công rỗi nghề liên tục nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm không thể rời mắt, đến nỗi bát phở cũng trở nên trương phình, nguội ngắt.

Đến quá giữa trưa, Lực và Trọng mới dắt xe ra về. Trên đường đi, hình ảnh bà chủ quán phở giàu có liên tục xuất hiện trong đầu.

Đến một con dốc, Trọng đột ngột dừng xe, sau đó nhảy xuống ngồi xổm bên mép đường, rút ra điếu thuốc rít vài hơi.

“Muốn lấy vợ không?”

Lực gật đầu cái rụp.

Hai gã chơi với nhau từ nhỏ, ăn trộm bới cắp không việc gì là không hay biết. Chính vì vậy, chỉ cần liếc mắt một lần liền hiểu ý của nhau.

Bàn bạc hơn tiếng đồng hồ, Lực và Trọng đường ai về nhà nấy, nhưng trong lòng hai gã cũng đã sớm có kế hoạch từ trước.

Về đến nhà, Lực nghe theo lời dặn của Trọng, vội vàng xuống dưới bếp, lục tìm con dao bầu thật to. Vì để quá lâu nên lưỡi dao bị hoen gỉ, vậy nên Lực đành phải tìm thêm hòn đá mài, mài cán cho thật sắc.

Còn về phần Trọng, gã được phân công nhiệm vụ đi mua hai bộ quần áo mưa và khẩu trang che mặt. Mỗi gã một nhiệm vụ, nhanh chóng hoàn thành trong phút chốc.

Đúng như đã hẹn, tới khoảng mười một giờ đêm, Trọng cùng Lực đã tới trước cửa quán phở. Sáng nay, hai gã đã nghe lén được, tối bà Xoan sẽ sang nhà cụ ngoại để chăm mẹ già.

Thằng con trai cũng đến nhà bạn ăn đầy tháng con nên ngủ qua đêm ở đó.

Chính vì vậy, đây là cơ hội có một không hai đối với hai gã. Nghĩ đến đống tiền vàng nhét đầy trong tủ nhà bà Xoan, Trọng không kìm chế được mà nhỏ cả dãi.

Lực nhìn gã bằng ánh mắt khinh bỉ, huých tay Trọng, đánh mắt ra hiệu mau chóng tiến hành theo đúng kế hoạch.

Hai gã tới trước cửa quán, cẩn thận xem xét ổ khóa. Nhác thấy không có người dân nào đi qua, Lực bèn nhanh chân trèo qua hàng rào trước. Hàng rào không cao lắm, đối với hai gã thì dễ như trở bàn tay. Chỉ trong thoáng chốc, hai gã đã nhanh chóng trèo vào được bên trong ngôi nhà.

Trọng cầm dụng cụ mở khóa cạy ổ. Cái loại dụng cụ này, gã mua lại được của lão ăn mày lê lết góc bờ, góc bụi. Lúc đầu, lão ăn mày hét với giá cao cắt cổ. Nhưng sau đó, Trọng vừa dùng vũ lực, vừa bắt ép trên tinh thần tự nguyện nên lão đành ngậm ngùi bán rẻ như cho.

Chẳng mấy chốc, khóa nhà bung ra, hai gã cũng nhân cơ hội lẻn vào bên trong.

Căn nhà ở cũng là quán ăn của bà Xoan luôn. Bên trong góc nhà, có hai căn phòng nhỏ nhỏ để ở. Cả quán tối đen như hũ nút, chỉ có tiếng đồng hồ treo tường kêu tí tách, tí tách.

Trọng và Lực đoán rằng, tiền vàng bà Xoan sẽ giấu bên trong phòng ngủ. Nhưng hai gã cũng không có vội. Cả tối nay, họ đều chưa ăn gì, cho nên bây giờ đang đói cồn cào ruột gan.

Lực đề nghị đi quanh xó bếp để tìm xem có cái gì nhét vào bụng không. Còn Trọng sẽ làm nhiệm vụ cạy khóa phòng ngủ tìm vàng.

Hai thằng phân công xong liền nhanh chóng bắt tay vào việc.

Ngoài trời đã bắt đầu đổ mưa lớn. Từng tia chớp lóe sáng ầm ầm. Trọng nhanh chân chạy ra, cẩn thận nhìn ngó xung quanh xem thế nào. Ngoài trời im lìm không có lấy một bóng người. Trọng âm thầm thở phào đầy nhẹ nhõm. Sau đó anh ta vội vàng quay trở lại trong phòng tiếp tục nhiệm vụ đã được phân công.

Chỉ trong nháy mắt, Trọng đã thành công cạy xong ổ khóa. Khi chiếc bản lề bật ra, một mùi hăng hắc nồng nặc xộc thẳng vào mũi anh ta. Cái thứ mùi y chang mùi dầu gió.
Trọng thầm nghĩ:

“Mẹ kiếp, con mụ bán thịt xức cả chai dầu gió ra giường à?”

Anh ta lấy tay bịt mũi, đảo mắt lục lọi khắp nơi. Bất cứ chỗ nào Trọng nghi ngờ giấu tiền là anh ta lại bới móc, tìm cho bằng được. Thế nhưng dù đã tìm khắp nơi, ngay cả gầm giường cũng lật tung hết cả lên nhưng Trọng không tài nào tìm được bất cứ thứ gì.

Anh ta bực tức, nhổ toẹt một bãi nước bọt lên giường bà Xoan, làu bàu chửi bới trong miệng rồi đi ra bên ngoài.

“Lực, Lực ơi!”

Trọng thều thào cất tiếng gọi Lực. Nhưng mặc cho Trọng gào khản cả cổ, Lực vẫn im lìm không đáp một tiếng.

Trọng rón rén đi về phía nhà bếp tìm Lực, cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mà cũng kỳ quái, trong nhà chỉ còn mỗi hai thằng với nhau. Lực xung phong xuống bếp để lục tìm xem có gì nhét vào bụng không lâu lắm rồi, mà giờ lại đi đâu không biết.

“Tao không chơi trốn tìm với mày đâu. Mau vác xác ra đây cho tao.”

Trọng gầm gừ đe dọa.

Vậy mà Lực vẫn mất hút. Trong bóng đêm lạnh lẽo, Trọng cũng cảm thấy hơi rén, không dám đi lại lung tung.

Anh ta vội vàng đi lên nhà trên, vừa tìm Lực lại vừa làu bàu chửi bới.

end chapter