Giải nghiệp trùng tang

Chương 1: Thiên tai

[Cập nhật lúc: 21:42 17/07/2025]
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương
start chapter

Giờ Tý canh ba, sấm động rền trời, không lâu sau thì trời đổ mưa tầm tã.

Nước con kênh Đào dềnh lên rất lớn, mấp mé cả mặt bờ, cứ cái đà mưa lớn này kéo dài thì chẳng mấy chốc nước từ kênh Đào sẽ tràn xuống cánh đồng lúa ruộng lớn.

Lão Đản cứ đi qua đi lại trước mặt vợ, bộ dạng nhấp nhổm ngồi không yên, miệng mồm lẩm nhẩm liên hồi không dứt:

“ Thế này thì mất trắng vụ mùa mất chứ chả đùa.”

Bà Thiết đưa tay quệt nước trầu rỉ ra trên mép, nhìn chồng mình hỏi:

“ Phải chăng mình đang lo cho đám ruộng ngoài kia.”

Lão Đản ậm ừ, song không nói gì. Một lúc sau đứng ngoài cửa ngoảnh lại hỏi:

“ Con Dung đã ngủ chưa?”

Bà Thiết ngẩng lên đáp:

“ Con nó ngủ rồi. Canh ba rồi còn gì.”

Lão Đản quay vào, sắc mặt trầm tư trông thấy rõ. Nhiều lần lão định nới với vợ chuyện gì đó, nhưng lại bất lực thở dài.

Vừa lúc ấy, anh lính mình mẩy ướt sũng, đầu đội nón lá chạy xồng xộc từ cổng vào, đến cửa thì anh ta dừng lại, cúi gập người khẩn trương bẩm.

“ Dạ bẩm quan, bờ kênh Đào bị vỡ rồi ạ. Nước tràn xuống đồng ruộng, thẳng băng, trắng xoá.”

Lão Đản hoang mang hét lên:

“ Mi vừa nói gì? Kênh Đào đắp bờ chắc thế làm sao vỡ.”

Anh lính trẻ cúi gằm mặt, nước từ mặt chảy xuống thành dòng, nhỏ giọt xuống hiên. Anh ta đáp:

“ Dạ bẩm quan, Lý Trưởng và Chánh Tổng đang chỉ đạo người ngoài đó, bảo con chạy về báo cho quan biết một tiếng và xin chỉ thị.”

Lão Đản giận dữ gầm lên:

“ Một lũ ăn hại, một lũ vô tích sự. Bảo hai người họ, nội trong đêm nay mà không vá lại được khúc kênh vỡ, thì vụ thuế mùa màng năm nay bảo họ tự móc bổng lộc trong túi ra mà nộp, nghe rõ chưa.”

Anh lính cúi đầu đáp:

“ Thưa vâng. Vậy để con chạy ra bẩm.”

Lời vừa dứt anh ta quay đầu chạy ra cổng, hòa mình vào trong đêm mưa.

—-

Một khúc kênh Đào bị vỡ, nước chảy ồ ạt như thác lũ cuốn trôi không biết bao nhiêu người dân xuống cánh đồng lúa đang ngả màu vàng.

Lý Trưởng gào lên, tựa như muốn át đi tiếng mưa rơi và cả tiếng gió thổi:

“ Các ngươi làm nhanh tay lẹ chân lên. Đóng cọc xuống, đóng thật sâu xuống. Còn các ngươi, mau khiêng đất đá lại đây đắp bờ. Trong đêm nay phải đắp cho xong, đê phải vững mới được trở về nhà.”

Lão Chánh tổng bước đến, đứng bên cạnh đưa tay vuốt nước mưa trên mặt, tay kia giơ cao ngọn đèn bão, nhìn xuống đoạn kênh bị vỡ lo lắng hỏi:

“ Liệu có ổn không? Chỉ vì chuyện cỏn con này mà ảnh hưởng đến danh tiếng của quan Tri Phủ, thì chiếc ghế chúng ta đang có cũng đừng hòng ngồi vững.”

Lý Trưởng khom lưng cung kính đáp:

“ Bẩm quan, ngài cứ yên tâm. Chỗ kênh vỡ không lớn lắm, cố gắng một chút nữa thôi sẽ đắp xong.”

Nhưng vào lúc, đắp gần xong chỗ vỡ, thì nhiều tiếng thét” Á” vang lên rần trời, như muốn át đi tiếng mưa rơi nước chảy.

“ Lại xảy ra chuyện gì thế?”

Lý trưởng nhìn xuống dòng nước hỏi.

Một người dân ở dưới đáp vọng lên:

“ Dạ bẩm quan, có rắn…dưới này có rắn.”

“ Á…Á…Á…Á…” những tiếng hét thi nhau vang lên, giọng nói kia vừa dứt cũng bị dòng nước cuốn theo.

Lý trưởng hoảng hốt, chỉ tay xuống đó ra lệnh cho đám lính của mình:

“ Bay đâu, ngăn bọn chúng lại. Hôm nay đứa nào dám bỏ về thì ngày mai ông cho người gô cổ cả nhà nó dẫn lên trình quan huyện. Khép tụi bay vào tội trốn làm thuỷ lợi.”

Đám lính chẳng ai bảo ai, đồng thanh hô một tiếng” Dạ” rồi bắt đầu lao tới hất những người dân đang cố bò lên bờ lại xuống nước.

Một người dân vang lên giọng cầu cứu:

“ Dạ bẩm quan..dưới này có rắn..có rắn..rất nhiều lắm. Quan không cho chúng con lên thì cũng bị đám rắn này cắn ch:ế.t hết ạ.”

Lý trưởng trợn mắt quát lớn:

“ A cái thằng khốn này, chưa được nếm trải đòn roi của tao bay chưa biết sợ, vẫn còn cứng đầu đó hử?”

Lời Lý trưởng vừa dứt, ông ta giằng lấy cây giáo trong tay người lính đứng bên cạnh, giơ cao lên, lấy đà chọc thẳng xuống mu bàn tay người nông dân chất phác.

Khi mũi giáo đâm xuống, người nông dân hét lên” A” rồi toàn thân anh run lên cầm cập.

Lý trưởng cười ha ha, chất giọng đầy uy quyền:

“ Có làm tiếp không thì bảo? Nhà mày còn cha già với đám con thơ dại phải không? Nếu mày dám cãi lời, thì ngày mai ông cho người vào gô cổ thằng cha mày lại, vì tội sinh con mà không biết dạy dỗ.”

Thế nhưng lời Lý trưởng nói chưa xong, bất ngờ người nông dân bị một con rắn rất dài và to, da đen bóng thỉnh thoảng ánh lên tia sáng chói loá quấn quanh cổ, ngóc cao đầu cắn vào mắt.

“ Á! Thôi ch.ế.t tôi rồi!”

Cơ thể người nông dân ngã xuống, nhanh chóng bị nước kênh cuốn đi.

Lý trưởng nhìn thấy rõ bèn sợ đến đổ mồ hôi hột. Bấy giờ lão Lý mới tin dưới kênh Đào xuất hiện bầy rắn.

Là rắn, rất nhiều rắn, chúng bơi nhanh như đàn cá, tấn công dồn dập những người đang dưới nước ra sức đóng cọc vá bờ kênh. Và không lâu sau, hơn mười người dưới nước đang chống chọi với dòng nước chảy xiết, đã cùng nhau bị nước cuốn trôi sau khi bị bầy rắn tấn công.

Chánh tổng mặt biến sắc, quay sang ra lệnh:

“ Mau bề bẩm quan, chuyện này không xong rồi.”

Anh lính “ dạ “ một tiếng, cun cút chạy đi.

—-

Phủ tri huyện đèn vẫn sáng, nhìn ra khoảng sân mưa trút nước trắng xoá, lão Đản cứ thấy bất an trong lòng.

Một lúc sau anh lính chạy vào, cúi gập người thưa bẩm:

“ Dạ bẩm quan!”

“ Có chuyện gì nói nhanh.”

“ Bẩm quan, ngài Lý Trưởng và Chánh Tổng sai con chạy về bẩm, ngoài kênh Đào xuất hiện rất nhiều rắn.”

“ Rắn ư? Tại sao kênh Đào lại có rắn. Mi nói rõ ta nghe.”

“ Dạ bẩm quan, con cũng không biết rõ. Nhưng quả thực đoạn kênh Đào bị vỡ có rất nhiều rắn xuất hiện, chúng tấn công tất cả những người đang ra sức đắp đê. Con nghe ngài Chánh Tổng nói, nếu không xua đuổi được bầy rắn đi, e rằng không thể đắp kênh được nữa.”

Sắc mặt và cả không gian trong nhà lão Đản trở nên u ám, lúc này lão lại nhớ đến lời khuyên can của một bô lão trong làng. Hàng lông mày lão nhíu vào nhau, vẻ đăm chiêu hiện rõ.

Một lúc sau, như nhớ ra điều gì. Lão Đản nhìn ra ngoài nói với hai người lính gác cửa:

“ Hai đứa bay mau mau vào làng, đưa ông cụ Tốn đến đây.”

Anh lính hỏi:

“ Bẩm quan, nhưng con nghe nói cụ Tốn đã tầm tuổi gần đất xa trời, sợ rằng không còn đủ sức đến phủ quan nói chuyện.”

Lão Đản trừng mắt:

“ Mi hay nhỉ, cụ ấy không có sức đến đây thì các mi lẫy võng mà khiêng.”

Nói xong lão Đản quát lớn:

“ Còn không mau đi đi.”

Rồi lão nhìn người lính ướt sũng dưới mưa, nói:

“ Ngươi trở ra ngoài đó, nói với Chánh tổng, ta sẽ đưa người tới.”

Đợi mấy người đi hết, bà Thiết vén cửa buồng đi ra lo âu nói:

“ Mình à, liệu lời tiên đoán ngày đó..giờ đây..giờ đây..ứng nghiệm chăng?”

Lão Đản gắt với vợ:

“ Bà im cái mồm đi, còn chê tôi chưa đủ âu lo à.”

“ Thì tôi nói sự thật thôi mà. Giá ngày đó mình và các Lý trưởng cùng Chánh tổng nghe lời các bô lão, đào kênh chỗ khác thì nay mọi chuyện đã không nghiêm trọng.”

“ Im mồm! Tại sao bà cứ lèm bèm già mồm thế hử.”

Bà Thiết im bặt, song bởi những lời tiên đoán đó nên bà cứ lo canh cánh trong lòng. Trước khi trở vào buồng, bà chỉ nhắc chồng mình thêm một câu.

“ Mình muốn làm gì thì làm. Chúng ta chỉ có duy nhất một mụn con gái. Nếu vì nước mà bắt mình đem con gái ra hy sinh, thì tôi cắn lu.ỡ.i quyên sinh cho mình vừa lòng.”

“ Bà…”

Lão Đản chưa kịp nói thêm gì đã thấy vợ mình hậm hực bỏ vào buồng. Lão thôi không nói tiếp nữa, chỉ thở dài trong bất lực.

Một hồi lâu nữa trôi qua, chiếc võng tre kẽo kẹt từ mé cổng đang khẩn trương tiến vào sân. Lão Đản đứng phắt dậy, thấy lính của mình khiêng cụ Tốn đến trên chiếc võng mây đan. Bên cạnh là ông Liêm, người con cả của cụ.

Ông Liêm cúi đầu chắp tay kính cẩn chào:

“ Dạ bẩm quan, không biết quan cho người mời thầy tôi đến có chuyện gì gấp gáp không ạ?”

“ Thầy người còn nói chuyện được chứ?”

“ Thưa vâng. Thầy của thảo dân chỉ khó đi lại, song tinh thần vẫn khá minh mẫn.”

“ Vậy thì tốt, khiêng cụ ấy vào đây cho ta bàn chút chuyện.”

Cụ Tốn nhìn quan tri huyện bằng ánh mắt thất vọng, chưa đợi lão Đản lên tiếng, cụ Tốn móc ra hòn đá đưa cho lão Đản mà rằng:

“ Trận hồng thuỷ này ta đã dự đoán từ lâu, chỉ là không ngờ nó xảy ra sớm thế. Muốn cứu giúp nhân dân thoát khỏi lầm than, tránh khỏi cảnh máu đổ tang thương, thì mang hòn đá này ném vào chỗ kênh vỡ, sai người tuổi Rồng đồng trinh, chưa ăn nằm qua với phụ nữ, là người đóng cọc tiên phong. Mọi chuyện sẽ ổn.”

Nói dứt câu cụ Tốn ho khù khụ, cả cơ thể nảy lên trên võng.

Ông Liêm lo lắng cho thầy, vuốt ngực xoa dịu:

“ Thầy ơi, thầy nghỉ ngơi đi.”

Lão Đản cầm hòn đá chỉ to bằng nắm tay đưa lên ngắm nghía, đúng là trên hòn đá đã được cụ Tốn hoạ bùa bằng chu sa. Song sắc mặt lão vẫn lạnh tanh, nhìn cụ Tốn ngờ vực hỏi:

“ Xưa nay tôi vẫn ngưỡng mộ vào khả năng bói toán của cụ. Cơ mà chỉ bằng một hòn đá này liệu có vá nổi bờ đê vỡ không?”

Cụ Tốn cười, nhìn lão Đản từ tốn nói:

“ Ta đã hoạ bùa bằng bột hùng hoàng, một loại bột là khắc tinh của lũ rắn. Cứ làm theo lời ta dặn, nếu quá canh ba, gà cất tiếng gáy, mọi chuyện chưa xong thì phải lấp kênh.”

Đó là điều lão Đản không muốn, bởi chính lão là người tiên phong đề xuất đào con kênh Đào này. Nay nói lấp là lấp làm sao được. Nhưng suy nghĩ ấy nhanh chóng bị câu nói của cụ Tốn phá vỡ.

“ Ta chỉ giúp được tới đây. Từ nay về sau, mọi chuyện trong thôn này, chỉ có người đó ở phương Bắc mới giúp được mà thôi.”

Nói đến đây hai mặt cụ Tốn trợn ngược, miệng há hốc, lưỡi thè dài, tựa như có sợi dây thừng đang quấn quanh cổ. Cũng may lúc đó ông Liêm thấy tình hình không ổn, bèn hoa tan chút tro tàn vào chai nước mang theo rồi đổ vào miệng thầy.

Cơ thể cụ Tốn lại trở về như cũ.

Ông Liêm quay vào bảo:

“ Bẩm quan, thầy của thảo dân chỉ giúp ngài được đến đây. Thứ lỗi cho thảo dân đưa thầy mình về nhà, chỉ sợ cụ trút hơi thở cuối ở phủ, làm ảnh hưởng đến quan và gia đình.”

Lão Đản phẩy phẩy tay, ra hiệu cho lính khiêng cụ Tốn trở về. Đợi họ đi khỏi, lão Đản cho gia nhân gọi anh lính thân cận bên cạnh mình đến, trao hòn đá cho anh lính rồi cẩn thận dặn dò.

“ Ngươi nghe rõ cả rồi chứ?”

“ Dạ bẩm, thuộc hạ đã nghe rõ.”

“ Mau mang đá ra đó, truyền lại lời ta y như lời cụ Tốn cho Chánh tổng nghe. Đồng thời tìm thanh niên tuổi Rồng chưa ăn nằm với phụ nữ, đóng cọc.”

“ Thưa vâng, thuộc hạ xin phép đi ngay đây ạ.”

Lão Đản như trút được ít gánh nặng trên vai xuống, song hai mắt vẫn mở thao láo đợi tin. Dự là đêm nay lão phải thức trắng theo dòng lũ ngoài kia.


end chapter