Thanh Mai - Giang Nam Mai Ngạc

Chương 1

[Cập nhật lúc: 12:10 14/06/2025]
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương
start chapter

Nắng ban mai rực rỡ, tiếng trống bắt đầu ngày mới trên phố vừa dừng, các cửa hàng trên phố ở Trường An lần lượt mở cửa.

Năm chiếc xe la chậm rãi đi từ Thắng nghiệp phường ở cổng thành phía nam sang cổng phía tây.

Trên xe chất đầy bình phong, tủ quầy, gương đồng, các đồ vật trong nhà, người sáng suốt nhìn một cái liền biết, đây lại là nữ tử hoà ly hoặc bị hưu, mang đồ hồi môn về nhà mẹ đẻ.

Nếu như bình thường, mọi người nhất định sẽ dừng lại để xem, dò hỏi xem đó là ai.

Nhưng hôm nay thật kỳ quái, suốt dọc đường từ Thắng nghiệp phường đến Trường hưng phường không có mấy người, nếu có thì đều đồng loạt đi về phía đường Chu Tước.

Nha hoàn Tuệ An ngồi trên xe la đầu tiên, thấy tình hình này quay đầu nhìn Mạnh Doãn Đường đang ngồi bên cạnh: “Nương tử, mọi người đều đi đến đường Chu Tước, e là sắp có chuyện náo nhiệt”

“Mặc kệ náo nhiệt đi, giờ này ta chỉ muốn về nhà!”

Mạnh Doãn Đường ngửa đầu nhắm mắt, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp chiếu lên da thịt, khoé môi hơi cong.

Phu xe phía trước cười nói: “Nương tử không muốn đi xem một chút à? Nghe nói vị này là lang quân mới được hồi triều, tôn tử của Vệ Quốc công 8 năm trước bị chém đầu tịch thu toàn gia, là người duy nhất sống sót. Cho nên mới nói số mạng của người này thật không nói trước được mà. Ai biết được tiểu lang quân năm đó nhà tan cửa nát, lưu đày lên phương bắc, lại trở thành biểu đệ của đương kim hoàng thượng chứ? Nghe nói tướng mạo của vị lang quân này cũng là tuấn tú hạng nhất…”

Giọng nói của người phu xe nhỏ dần, phía sau, Mạnh Doãn Đường từ từ mở hai mắt.

Tháng 2, cây hoè hai bên đường phố mới vừa nảy mầm, mỗi cành cây đều rung rinh trong sắc xanh non mơn mởn.

Trong đầu nàng như có đèn kéo quân, lướt qua từng cảnh tượng xa xôi mà tươi sáng, cuối cùng dừng lại ở con phố Trường An vào mùa đông năm đó.

Giữa mùa đông, cây hoè đã rụng sạch lá, đứng trơ trụi hai bên đường, so với bách tính đứng xem còn yên lặng hơn.

Những bông tuyết nhỏ tung bay, nàng mặc áo khoác thật dày, mang mũ trùm đầu, ẩn sau đám đông, từ xa nhìn về phía đội ngũ sắp bị lưu đày về phía bắc.

Trong đội đó, có một bóng lưng vừa quen vừa lạ.

Hắn mặc áo tù đơn bạc, tóc rối tung, thân hình gầy gò, hai tay bị còng, chật vật dắt một đứa trẻ chỉ cao đến thắt lưng, chân không đi trên mặt đường phủ băng lạnh toát, da thịt vốn trắng nõn bị đông cứng đến bầm đen.

Nàng chưa từng nhìn thấy hắn chật vật như vậy.

Đứa trẻ lạnh đến tê cóng, vừa đi vừa khóc, hắn vẫn yên lặng từ đầu đến cuối.

Nàng siết chặt bọc quần áo trong tay, gắt gao cắn chặt môi, nước mắt đọng lại trên bờ mi, đông thành từng mảnh băng vụn.

Nàng muốn đưa cho hắn bọc quần áo mùa đông này, nhưng người thân tín bên cạnh tổ mẫu, Phàn nương tử đã giữ chặt lấy nàng, có giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.

“Thất nương tử, Hạ gia phạm trọng tội, hoạ diệt môn, ngươi muốn tìm cái chết không ai cản ngươi, nhưng đừng có liên luỵ đến Mạnh gia!” Phàn nương tử hạ thấp giọng, vẻ mặt u ám, vừa nói vừa nhéo nàng thật mạnh.

Bóng lưng hắn từ từ biến mất trong màn tuyết, đám người đứng xem đút hai tay trong túi áo, lắc đầu thở dài rồi tản dần về nhà. Cuối cùng chỉ còn lại nàng định lén chạy theo, bị Phàn nương tử cứng rắn lôi trở về, khóc đến nghẹn thở.

Nàng vẫn nghĩ rằng đó là lần cuối cùng nàng gặp hắn.

Ánh mặt trời chói chang, dưới lông mi của Mạnh Doãn Đường có chút ướt át, ngón tay bám chặt vào thành xe, không nói gì.

Chiếc xe la vẫn từ từ đi về phía trước, ký ức và hiện thực đan xen, không biết đã trôi qua bao lâu cho đến khi đến ngã ba Sùng nghĩa phường và Trường hưng phường.

“Làm phiền dừng xe lại một chút”, Mạnh Doãn Đường đột nhiên nói.

Phu xe theo bản năng kéo dây cương, xe vừa dừng lại, Mạnh Doãn Đường nhảy từ trên xe xuống, hai tay nhấc gấu váy dài màu thạch lựu, chạy dọc theo con hẻm bên cạnh Trường hưng phường về phía đường Chu Tước.

“Này? Nương tử, Tuệ An, các người đi đâu vậy?”

Hoà Thiện đang che cái lồng anh vũ trên chiếc xe la cuối cùng, đứng lên hỏi.

Tuệ An vừa vội vã đuổi theo Mạnh Doãn Đường, vừa quay đầu nói với Hoà Thiện: “Người đưa đoàn xe về nhà trước, ta cùng nương tử đi xem náo nhiệt rồi về sau”

Qua Trường hưng phường, qua An nhân phường, đến giao lộ của đường Chu Tước mới phát hiện phía trước đông kín người.

Mạnh Doãn Đường mệt đến thở hồng hộc, nhưng trong tim dường như đang có dòng máu nóng sôi trào, không để ý đến sự dè dặt, đưa tay lau lớp mồ hôi mỏng trên trán rồi chen vào đám đông.

Mọi người châu đầu ghé tai, trông mong ngóng trông, phát hiện có người chen lấn thì buông lời phàn nàn, nhưng khi họ quay lại nhìn người vừa chen kia, những lời phàn nàn bỗng im bặt.

“Xin lỗi, cho đi qua”

Gương mặt kiều diễm của Mạnh Doãn Đường đỏ bừng như trái táo, chen lên phía trước, vừa thở d.ốc vừa nhón chân nhìn về con đường phía nam.

Lá cờ đen thêu chỉ vàng tung bay trên đường Chu Tước, đội ngũ đi từ phía bắc lại ngày một gần.

Bên tai vang lên tiếng bàn tán của mọi người, nhưng một câu nàng cũng không nghe lọt, nàng chỉ muốn biết rõ một chuyện, đó là Hạ lục lang, Hạ Lâm Phong, hắn có thật sự trở lại không? Vẫn còn sống, không tổn hại gì chứ?

Sau đoạn chờ đợi ngắn ngủi mà rất dài đó, ở cuối tầm mắt chậm rãi xuất hiện 8 tên lính cầm cờ, bọn họ cưỡi đại mã, ngực ưỡn cao, đi trước mở đường trông rất uy nghiêm.

Bọn họ ngay ngắn mà yên lặng, nhìn họ tựa hồ có thể tưởng tượng được bọn họ đi ra từ biển máu núi xương như thế nào. Trăm họ hai bên đường không ai dám lên tiếng, sự yên tĩnh giống như bệnh dịch, bắt đầu từ bọn họ mà lan truyền trong dân chúng.

Đoàn kỵ binh phía sau là 16 tên mặc giáp, cầm trường thương, uy thế trên người bọn họ còn nặng hơn những người trước, đầu ngọn giáo chúc xuống dưới hướng chéo sang hai bên, không để cho ai bạo động.

Phía sau đoàn kỵ binh, một thân ảnh mặc ngân giáp, cưỡi bạch mã rơi vào tầm mắt Mạnh Doãn Đường.

Hắn đeo trường đao bên hông, thân thể khoẻ mạnh, dưới chiếc mũ sắt là một khuôn mặt khiến người ta phải sáng mắt lên, nhưng ngay sau đó là rét lạnh toàn thân.

Xa lạ, rất xa lạ. Đây là ấn tượng đầu tiên của Mạnh Doãn Đường sau khi nhìn thấy hắn.

Ở trên người hắn, nàng không tìm thấy được một chút xíu nào bóng dáng quen thuộc của chàng thiếu niên thuở trước.

Thiếu niên đó luôn ngẩng cao đầu, kiêu ngạo như Lôi Châu tiến cống khổng tước cho Thánh thượng. Động tác thường thấy nhất chính là nhướn mày trái, lông mi thật dài ở đuôi mắt hơi cong lên, đôi môi đỏ mà nhếch lên thì chỉ là những lời nói tổn thương người khác.

Đối với nàng, đối với người ngoài đều như vậy.

Thế nhưng thanh niên khuôn có mặt tuấn lệ băng lạnh, mi mắt sắc bén như đao trước mặt này, thật sự là hắn sao?

Mạnh Doãn Đường chỉ nghi ngờ trong một giây, tức khắc minh bạch.

Hoạ diệt môn, 8 năm lưu đày, có thể sống sót đã là vạn hạnh, con người làm sao không thay đổi chứ?

Nhìn hắn càng có vẻ không dễ chọc, cũng không biết trong lòng có còn mối hận tổn thương 8 năm trước mà nàng đã gây ra trong cơn bốc đồng hay không.

Tỉnh táo trở lại, nàng thấy xung quanh yên tĩnh quá đà, không có tiếng bàn tán, không có tiếng vó ngựa, thậm chí cả tiếng ma sát của áo giáp cọ vào nhau khi di chuyển cũng không có.

Nàng không hiểu ngước mắt lên, ngay sau đó hít lạnh một hơi.

Hắn, đang đứng ngay trước mặt nàng.

Đường phố Chu Tước rộng rãi, hắn đi ở chính giữa, cách nàng khoảng 7-8 trượng, nhưng quả thật dừng lại ở chỗ mà chỉ cần ngước mắt lên, nàng có thể nhìn thấy hắn.

Mạnh Doãn Đường nắm chặt tay, trái tim đập mạnh không thể kiểm soát.

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía nàng.

Lúc hắn nghiêng đầu, Mạnh Doãn Đường dường như nhìn thấy phảng phất bóng dáng của hắn thuở thiếu thời, nhưng ánh mắt này, sắc bén lại lạnh như băng, tựa như có thể đâm thủng người khác.

Tám năm trôi qua, chẳng lẽ hắn vẫn ghi hận câu chuyện năm đó, vừa về Trường An đã không đợi được, tìm nàng tính sổ sao? Làm thế nào bây giờ?

Mạnh Doãn Đường không ngờ tới tình huống này, nhất thời tứ chi cứng ngắc, đầu óc trống rỗng, thẳng tắp nhìn hắn, không biết phải làm thế nào.

“Ngươi còn dám tới gặp ta?”

Bốn phía an tĩnh, giọng trầm thấp của hắn giống như tiếng chuông báo sáng trong đêm đông, khiến nàng giật mình một cái, theo bản năng lùi lại phía sau.

“Nội đệ*, ngươi nghe ta nói, chị ngươi chết không phải lỗi của ta, nàng ta tự vận, ta thật không có ép nàng…”

(*nội đệ: em vợ)

Một người đàn ông bên cạnh Mạnh Doãn Đường đột nhiên hốt hoảng kêu to.

Ngón tay thon dài mạnh mẽ của Hạ Lệ buông dây cương, nắm chặt lấy chuôi đao bên hông.

“Đừng trách ta, không phải ta ép…”

Người đàn ông kia vừa giãi bày vừa gạt đám đông ra, nhắm con đường bên cạnh An nhân phường chạy tới.

Hạ Lệ ngồi trên ngựa, mặt không thay đổi nhìn kẻ kia kinh hoàng trốn chạy, đợi cho hắn chạy được khoảng 10 trượng, hắn buông cán đao, tay trái duỗi một cái.

Một binh lính mắt to mày đậm từ phía sau thúc ngựa tiến lên, cung kính đưa cho hắn một cây cung bằng sừng có chạm khắc và một mũi tên.

Hắn giương cung lắp tên, động tác lưu loát nhưng mười phần sát khí, hướng về phía Mạnh Doãn Đường, dường như không thèm nhắm mà bắn mũi tên ra.

Dây cung “phanh” một tiếng, mũi tên nhọn bay rít lên qua đầu Mạnh Doãn Đường, găm vào giữa lưng kẻ đang chạy trốn.

Người kia ngã gục xuống nhưng chưa chết, vừa kêu gào cứu mạng vừa dùng hai tay chống người lên, cố gắng đi về phía trước.

Hạ Lệ ném cung cho tuỳ tùng, gót giày thúc vào bụng ngựa, tiếp tục đi về hướng hoàng cung, gò má băng lạnh cao ngạo, không nhìn về hướng này dù chỉ một cái.

“Nghe nói vị Hạ Đô uý này ở phía bắc có bao nhiêu kiêu dũng thiện chiến, đánh cho quân Đột Quyết ôm đầu chạy trốn như chuột, nhưng ta thấy cái danh đó có vẻ không đúng thực tế lắm, nhìn xem, mũi tên kia có chết người đâu”

Mạnh Doãn Đường nghe được một người trẻ tuổi bên cạnh thấp giọng nói.

“Dốt nát, ngươi biết cái gì?” một ông lão nửa đầu bạc trắng nghe vậy mắng: “Mũi tên kia trúng giữa xương sống thắng lưng, ngươi thấy không, người bị trúng tên, hai tay cùng nửa trên có thể cử động, nhưng nửa người dưới chỉ có thể kéo lê trên mặt đất. Không sai đâu, người này nửa đời còn lại chỉ có thể tê liệt trên giường được mà thôi. Nhìn hắn cũng có vẻ như mới ngoài 30, cái này chẳng phải là còn thảm hơn cái chết à?”

Lang quân trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch, liên tục nói: “Thì ra là vậy, vẫn là a gia kiến thức rộng”

Đội ngũ chậm rãi dần biến mất trên đường Chu Tước, hướng về phía Khai hoa phường, có người bám theo đi xem náo nhiệt, có người quay về, hai bên đường Chu Tước dần tản hết đi.

Tuệ An nhìn xung quanh, nói với Mạnh Doãn Đường vẫn còn đang ngẩn người: “Nương tử, giờ không còn sớm, chúng ta cũng về nhà đi”

Mạnh Doãn Đường hồi phục tinh thần, gật đầu một cái, vừa mới nhấc chân thì cả người lảo đảo.

Tuệ An lanh tay lẹ mắt đỡ được, lo lắng hỏi: “Nương tử, người bị sao vậy?”

“Không sao”, chẳng qua chân có chút mềm.

Mạnh Doãn Đường cùng Tuệ An đỡ nhau, từ từ đi về phía Trường hưng phường, đi được nửa đường, trong lòng nàng dần dần an tĩnh lại.

Không sao, cứ cho là hắn thù dai, trong tay nàng vẫn còn tiền đặt cược, nếu cần sẽ lấy ra, cho dù không thể giúp hắn tha thứ cho hành động lỗ m.ãng năm đó của nàng, nhưng ít nhất, hắn sẽ không truy cứu nữa.


end chapter