Bình Xương bá phủ nằm ở Lập chính phường, Chung Lệ Kiều nghe nói Mạnh Doãn Đường đến tìm mình thì đích thân ra cửa để đón.
“Ngươi cũng không cho người tới nói trước một tiếng, nhìn chỗ ta loạn không này”, đến phòng Chung Lệ Kiều, nàng kêu nha hoàn dọn dẹp mấy món đồ chơi nhỏ vứt bừa bãi trên giường, ngượng ngùng mời Mạnh Doãn Đường ngồi xuống.
“Không sao, không vội, ta chỉ đến nói chuyện một lát thôi”, Mạnh Doãn Đường thu dọn đồ chơi với Chung Lệ Kiều, ngồi xuống nhìn xung quanh không thấy đứa trẻ đâu, liền hỏi: “Hài tử đâu?”
Chung Lệ Kiều nói: “Nhũ mẫu ôm đi ngủ trưa rồi, vắng nó một lúc, ta mới có được khoảng thời gian thanh nhàn”
Mạnh Doãn Đường hiểu ý cười, uống một ngụm trà rồi nói ra mục đích của mình: “Nhà ta có một tiệm bánh ngọt trên phố tây của Sùng nhân phường, cửa hàng rất nhỏ, làm ăn cũng không tốt, trong lúc rảnh rỗi ta xin cha mẹ giao cho ta cửa hàng này, ta cùng thứ muội, Ngọc Tiễn định cùng nhau quản lý cửa tiệm này, một lần nữa kéo nó dậy. Lần này tới tìm ngươi, chủ yếu là muốn hỏi một chút, ngươi có hứng thú làm chung không?”
Chung Lệ Kiều vui vẻ nói: “Được được, ta tham gia”
Mạnh Doãn Đường kinh ngạc nói: “Ngươi không hỏi xem chúng ta chuẩn bị làm gì mà đã đồng ý ngay rồi?”
Chung Lệ Kiều cười nói: “Ngươi vừa nói cửa tiệm của nhà ngươi, vậy là không phải trả tiền mướn. Cửa hàng rất nhỏ, trừ phi làm đồ trang sức vàng bạc, nếu không cũng không cần bao nhiêu tiền. Ta nghĩ ngươi sẽ không vừa mới bắt đầu học cách quản lý cửa tiệm đã đầu tư vào làm vàng bạc trang sức đúng không? Nếu tiền góp không nhiều, làm ăn thua lỗ, coi như tỷ muội cùng nhau giết thời gian cũng tốt”
Mạnh Doãn Đường che miệng cười nói: “Ngươi thật là phóng khoáng, quả thật không làm đô trang sức vàng bạc, ý tưởng của ta là làm bánh ngọt, nhưng chủng loại và chất lượng bánh ngọt phải khác với bánh ngọt của Hạnh hoa Xuân vũ lầu."
Chung Lệ Kiều cũng rất thông minh, rất nhanh đã hiểu chuyện: “Ý ngươi là làm ra bánh ngọt chất lượng tốt hơn, giá cả cao hơn Hạnh hoa Xuân vũ lầu? Nhưng theo ta thấy, bánh có chất lượng cao hơn Hạnh hoa Xuân vũ lầu đều cất giấu riêng trong các phủ, chúng ta tìm đâu được đầu bếp làm bánh cao minh như vậy?
Mạnh Doãn Đường lắc đầu nói: “Bí kíp riêng của các phủ không phải do chính họ làm ra sao? Chúng ta cũng có thể tự mình nghiên cứu loại bánh riêng. Bước đầu ý tưởng của ta là như vầy: thứ muội của ta có sở trường về vẽ, tô màu cũng đẹp nhất. Bốn người chúng ta cùng thoả thuận chủ đề và trang trí của kiểu bánh mới, sau đó để thứ muội vẽ ra hình dáng, màu sắc của bánh, ta cùng Ngọc Tiễn phụ trách tìm nguyên liệu, làm ra cái bánh. Khi chiếc bánh được cả 4 chúng ta và những người xung quanh nhất trí về hương vị, ngươi tranh thủ thân phận con dâu của Bình Xương bá, rao bán hàng trong vòng quý nữ, thế nào?”
Nghe nói phải rao hàng trong vòng quý nữ, Chung Lệ Kiều do dự: “Ta…”
Mạnh Doãn Đường biết nàng khó xử, gia đạo sa sút, phu quân phóng đãng, vừa không có gia thế để nhờ cậy dựa vào, cũng không có tiền đồ để phát triển, nàng căn bản không hoà nhập được vòng quý nữ của Trường An, liền trấn an: “Ngươi yên tâm, không phải bảo ngươi kéo người đến cửa tiệm chúng ta mua bánh. Sau khi làm ra bánh ngọt, ngươi với tư cách một trong 4 chưởng quỹ, dù sao cũng phải đưa một phần cho bà mẫu, chị em dâu, đại cô, tiểu cô trong nhà sao? Nếu những người đó ăn thấy ngon, tự nhiên sẽ giới thiệu cho những người quen khác của mình, như vậy là quảng bá được rồi”
Chung Lệ Kiều hiểu ra, có chút xấu hổ nói: "Nếu chỉ như vậy thì quá dễ dàng rồi."
Mạnh Doãn Đường nói: “Ta muốn sửa chữa, cải tạo lại cửa hàng, thứ muội của ta kiến thức có hạn, Ngọc Tiễn cũng chuẩn bị xuất giá, không giúp được nhiều, nếu không ngươi nghĩ giúp ta được không?”
Chung Lệ Kiều tích cực nói: “Được”
Lúc này nha hoàn của Chung Lệ Kiều đi vào bẩm báo, nói phu nhân phái người đưa ít đồ ăn tới.
Hai nha hoàn mang hai hộp đựng thức ăn vào, bày ra bốn đĩa điểm tâm tinh xảo, một nha hoàn còn tủm tỉm cười, hướng Mạnh Doãn Đường chuyển lời của Phùng phu nhân, nói nếu nàng rảnh rỗi, có thể thường xuyên đến làm bạn với Chung Lệ Kiều.
Mạnh Doãn Đường cảm ơn hảo ý của Phùng phu nhân. Hai nha hoàn rời đi, nàng nói với Chung Lệ Kiều: “Bà mẫu rất coi trọng ngươi đó”
Chung Lệ Kiều cho nha hoàn lui ra, nói với Mạnh Doãn Đường: “Bà ý coi trọng ta ư? Thực ra là coi trọng ngươi”
Mạnh Doãn Đường không hiểu: “Coi trọng ta? Là như thế nào?”
Chung Lệ Kiều ghé sát vào nàng, thấp giọng nói: “Lần trước ở Nhữ Xương hầu phủ, ngươi có biết sau khi ngươi và mẹ rời đi, chuyện tiếp theo như thế nào không?”
Mạnh Doãn Đường nói: “Buổi sáng hôm qua Trương phu nhân ngượng ngùng tự mình đến nhà xin lỗi mẹ ta”
Chung Lệ Kiều hỏi: “Ngươi có biết vì sao không?”
Mạnh Doãn Đường lắc đầu. Hai ngày nay nàng bận lòng rối trí chuyện của Hạ Lệ, không để ý đến tình huống của Nhữ Xương hầu phủ bên kia.
“Đó là bởi vì hôm đó, sau khi ngươi và mẹ ngươi rời đi, Hạ Lục lang tới hậu hoa viên, biết được mẹ con ngươi bị tức đuổi đi, hắn đã rất tức giận. Hắn không ở lại dùng cơm, mắng Nhữ Xương hầu rồi bỏ đi. Hắn vừa đi, hơn phân nửa tân khách cũng đi theo. Đoàn gia còn thảm hại hơn, Hạ Lục lang chắc chắn Đoàn Nghi Tịnh sẽ bị nhà chồng hưu, khiến Đoạn Nghi Tịnh sợ đến mức động thai tại chỗ. Tuy sau đó giữ được đứa nhỏ, nhưng nghe nói mấy ngày nay Tầm Dương bá phủ bởi vì chuyện này mà náo loạn, rất không yên ổn. Đợi đứa trẻ sinh ra, không chừng Đoạn Nghi Tịnh thật sự sẽ bị Tầm Dương bá phủ hưu trả về nhà”, Chung Lệ Kiều bát quái.
Cái miệng nhỏ nhắn của Mạnh Doãn Đường há ra, một lúc sau mới bình tĩnh lại, lẩm bẩm nói: “Hắn vì sao lại làm như vậy?”
Bộ dạng Chung Lệ Kiều hận không thể rèn sắt thành thép, nói: “Ngươi có bị ngốc hay không, đây là hắn đang vì ngươi trút giận nha. Ngươi nhìn đi, có lần đó, sau này bất luận ngươi đến nhà ai dự tiệc, sẽ không có ai dám bạc đãi ngươi nửa phân”
……
Lúc Mạnh Doãn Đường rời khỏi Bình Xương hầu phủ, đầu óc vẫn còn mơ hồ.
Nàng mơ hồ cảm thấy mình sắp rơi vào cái vòng luẩn quẩn mà nàng đã trải qua hồi nhỏ, chính là mọi người đều cho là Hạ Lệ thích nàng, nhưng trên thực tế rõ ràng hắn chỉ khi dễ nàng, mang đến cho nàng vô số phiền toái mà thôi.
Nên làm cái gì?
Khi còn bé, nàng cho là chỉ cần đem trả lại ngọc bội cho hắn, cùng hắn vạch rõ giới hạn là có thể kết thúc hết thảy, còn bây giờ thì sao?
Nàng ảo não ôm đầu, không nghĩ được ra biện pháp nào cả, lúc này xe ngựa đột nhiên dừng lại.
“Nương tử, Thập nương tử tìm người có chuyện”, Hoà Thiện ở bên ngoài nói.
Thập nương tử, Mạnh Nhã Hân?
Mạnh Doãn Đường vén rèm xe lên, quả nhiên thấy Mạnh Nhã Hân ngồi trên xe ngựa bên cạnh cũng đang vén rèm nhìn nàng, nở nụ cười lấy lòng.
“Thất nương, giờ còn sớm, chúng ta đi dạo Đông thị, trò chuyện một chút được không?” Mạnh Nhã Hân có chút chột dạ, nói với Mạnh Doãn Đường.
“Ta với ngươi có gì để nói? Không đi” Mạnh Doãn Đường vừa nói vừa hạ màn xe xuống.
“Này này Thất nương, ta còn nợ tiền tam thúc phụ, mỗi lần đi Tây thị tìm ông, ông luôn nói không cần trả, ta lại không dám đến nhà gặp mẹ ngươi, giờ chúng ta cùng tính lại một chút đi, ngày khác ta trực tiếp phái người mang tiền đến phủ để trả”, Mạnh Nhã Hân cười nói.
Mạnh Doãn Đường nghi ngờ nhìn nàng ta: “Trả lại tiền? Ngươi có lòng tốt như vậy à?”
Mạnh Nhã Hân nói: “Lần trước kêu ngươi nói tam thúc phụ mua cho ta phấn Lộc giác đào hoa, ngươi không cho ông ấy mua, lúc đó ta rất tức giận. Nhưng sau này suy nghĩ lại một chút, cũng đoán được vì sao ngươi không để cho ông ấy mua. Tam thúc phụ giữ chức ở Tây thị, muốn mua cái gì cũng thuận lợi hơn so với người ngoài, nếu chỉ vì mấy đồng tiền này mà mất đi sự tiện lợi như vậy thì thật không đáng, ta còn muốn tam thúc phụ mua giúp đồ về sau”
Nói như vậy nghe cũng hợp lý, Mạnh Doãn Đường nghĩ tiền đã đưa tới cửa, không thể đẩy ra ngoài, nên nói: “Tính sổ cũng không cần phải đi dạo ở Đông thị, ngươi có bản lãnh vừa đi dạo vừa tính toán, nhưng ta thì không”
Mạnh Nhã Hân vội nói: “Vậy thì tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện được không? Bây giờ cũng đến giờ dùng trà, đến một quán trà ở Đông thị, ta trả tiền, thế nào?”
Mạnh Doãn Đường suy nghĩ một chút, đi Đông thị tính toán cùng nàng ta xong, nói không chừng còn có thời gian đi xem ngựa một chút, liền nói: “Được rồi”
Hai xe ngựa một trước một sau đi tới Đông thị. Xe ngựa của Mạnh Nhã Hân dừng trước quán trà Long tuyền do huynh đệ Mạnh thị chuẩn bị sẵn.
Mạnh Doãn Đường xuống xe, mang theo nha hoàn đi cùng Mạnh Nhã Hân vào quán trà, tiểu nhị dẫn vào một nhã gian bên trong.
Mạnh Nhã Hân xoay người nói với hai nha hoàn của mình cùng Tuệ An và Hoà Thiện: “Các ngươi vào trong sảnh ăn chút trà bánh, ta nói chuyện với Thất nương”
Hai nha hoàn của nàng ta vâng lời, Tuệ An cùng Hoà Thiện nhìn Mạnh Doãn Đường.
Mạnh Doãn Đường gật đầu, nói với hai người: “Đi hơn nửa ngày, các ngươi cũng uống trà nghỉ ngơi một chút đi”
Hai người lúc này mới đi theo nha hoàn của Mạnh Nhã Hân vào trong sảnh, lấy một ít điểm tâm.
Trong nhã gian, Mạnh Doãn Đường cùng Mạnh Nhã Hân ngồi bên bàn trà, tiểu nhị dâng trà cùng điểm tâm rồi đóng cửa lại.
Mạnh Doãn Đường nói: “Cha ta đã mua hộ ngươi bao nhiêu lần rồi?”
Mạnh Nhã Hân vừa rót trà vừa nói: “Ngươi gấp cái gì? Ta đã nói trả lại tiền là sẽ trả. Nhiều năm như vậy, đường tỷ muội chúng ta mới lần đầu tiên ngồi lại với nhau nói chuyện, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi”
“Ta không nghĩ là có chuyện cần nói với ngươi”, Mạnh Doãn Đường không khách khí.
Mạnh Nhã Hân buông ấm trà, rũ mi nói: “Thất nương, ta biết bởi vì hôn sự với Yến Từ, ngươi cùng tam thẩm thẩm rất hận ta. Nhưng ngươi phải tin ta, lúc trước ta nói tên của ngươi với Yến Từ, thật sự không nghĩ hắn sẽ tới cửa cầu thân. Ta cũng không nghĩ tổ phụ tổ mẫu lại đồng ý gả ngươi cho hắn, lúc đó thanh danh của hắn cực kém”
Mạnh Doãn Đường không kiên nhẫn nhíu mày, nhìn Mạnh Nhã Hân: “Hiện tại ngươi đến trước mặt ta làm bộ làm tịch là có ý gì? Yến Từ nói với ta, ngươi cùng hắn gặp gỡ không chỉ một lần mà nhiều lần. Từ chuyện hắn đến cửa cầu hôn rồi cưới ta, tất cả đều theo từng bước sắp đặt của ngươi mà làm, bây giờ ngươi còn tỏ vẻ vô tội với ta? Không thấy mắc cười à?”
Mạnh Nhã Hân nghẹn họng, thử ướm hỏi: “Vậy bây giờ ngươi còn hận ta sao?”
Mạnh Doãn Đường nói: “Ngươi hỏi ta vấn đề này không tự cảm thấy mất mặt à? Muốn biết ta có hận ngươi hay không, ngươi tự đặt mình vào hoàn cảnh người khác khắc biết”
“Nhưng sau đại hôn, Yến Từ có thay đổi, hắn không còn tìm hoa tìm liễu xằng bậy nữa, trở thành Kim ngô thị vệ đường đường chính chính, Trường An ai cũng nói hắn là lãng tử quay đầu. Tuy rằng lúc trước ngươi gả cho hắn là nhầm lẫn, nhưng cũng là một mối nhân duyên tốt mà, không phải sao? Chính ngươi không quý trọng, cùng hắn hòa ly, đây cũng là lỗi của ta sao?” Mạnh Nhã Hân biện bạch.
Mạnh Doãn Đường tức đến đỏ cả mặt: “Ngươi quả thực càn quấy, ta không nói với ngươi nữa”, nói rồi đứng dậy kéo váy định bỏ đi.
Mạnh Nhã Hân nóng nảy vội nói: “Được rồi được rồi, đều là ta sai, ta không nói nữa được không? Chúng ta tính toán đi, sớm trả tiền cho tam thúc phụ để trong lòng ta thoải mái hơn”
Vì nghĩ đến số tiền lấy lại được cho cha, Mạnh Doãn Đường miễn cưỡng chấp nhận, ngồi lại cạnh bàn trà.
Khác với quyết tâm của Mạnh Sở Thanh và Mạnh Sở Minh, Mạnh Nhã Hân trong lòng vẫn còn do dự chuyện đưa Mạnh Doãn Đường vô danh vô phận đến phủ Vệ Quốc công cho Hạ Lệ. Dù gì cũng đều là nữ nhân Mạnh gia, danh tiết của Mạnh Doãn Đường bị tổn hại, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến nàng ta.
Nàng ta lúc đầu vốn định thử Mạnh Doãn Đường, nếu Mạnh Doãn Đường không còn ghi hận chuyện nàng ta thiết kế chuyện hôn sự với Yến Từ trước đây, thì sẽ không phối hợp làm cái việc vô đạo đức này với các ca ca.
Nhưng nếu Mạnh Doãn Đường vẫn còn ghi hận… buộc nàng ta phải dùng sự trong sạch của Mạnh Doãn Đường để lấy lòng Hạ Lệ, dù sao đúng như ca ca nói, Mạnh Doãn Đường không có năng lực trả thù nàng ta, người có năng lực trả thù là Hạ Lệ, nàng ta phải lấy lòng Hạ Lệ trước.
“Ngươi có nhớ tam thúc mua đồ cho ta bao nhiêu lần không?” Mạnh Nhã Hân hỏi Mạnh Doãn Đường.
Nếu đã quyết định thực hiện theo kế hoạch, việc tiếp theo là phải kéo dài thời gian, phải kéo cho đến giờ giới nghiêm.
Mạnh Doãn Đường vừa nghe lại tức lên: “Ngươi bao nhiêu lần nhờ cha ta mua đồ này nọ, giờ lại hỏi ta?”
Mạnh Nhã Hân nói: “Ta không phải có ý đó, vì có mấy lần ta nhờ hai huynh thay ta trả tiền cho tam thúc, không biết rốt cuộc mấy người đó có trả tiền không”
Mạnh Doãn Đường tức giận nói: “Ta cũng không biết. Ngươi đừng lằng nhằng nữa, cứ tính tổng số tiền những lần ngươi nhờ cha ta mua đồ đi, nhị huynh ngươi có trả tiền hay không, ta về hỏi cha là biết, lúc đó sẽ cho người báo lại cho ngươi”
“Được”
Mạnh Nhã Hân liền lấy giấy bút tính từng khoản, cố ý đem lẫn lộn giá cả với nhau. Mạnh Doãn Đường biết giá, không khỏi tranh cãi vài câu với nàng ta, dần dần đến giờ Đông thị phải đóng cửa.
Tuệ An đến thúc giục: “Nương tử, Đông thị đánh chiêng rồi, chúng ta phải về thôi”
Mạnh Doãn Đường nhìn con số được ghi lại trên bàn trà, đã lên đến 1 vạn, liền hỏi Mạnh Nhã Hân: “Đã hết chưa?”
Mạnh Nhã Hân nói: “Hình như còn 1-2 khoản” rồi quay đầu nói với Tuệ An: “Ngươi đừng quấy rầy nữa, chúng ta làm nốt cho xong”
Tuệ An lại quay về sảnh.
Mạnh Nhã Hân nâng chung trà lên, nói: “Nói đến miệng khô lưỡi khô, ta uống trà đã. Ngươi không khát nước sao?”
Mạnh Doãn Đường thấy nàng ta nhắc mới nhớ mình cũng miệng khô lưỡi khô, bưng chung trà lên uống một hơi hết nửa chung, sau đó nói với Mạnh Nhã Hân: “Ngươi nhanh lên, sắp hết giờ rồi”
“Ta biết, đừng giục, ngươi làm ta loạn lên bây giờ”, Mạnh Nhã Hân vừa viết vừa khẽ liếc dò xét phản ứng của Mạnh Doãn Đường.
Mạnh Doãn Đường uống xong nửa chén trà, cảm thấy có chút choáng váng, nàng lấy tay ấn huyệt thái dương, cố gắng lắc lắc đầu, đây không phải là hoa mắt, mà là trước mắt tối sầm lại, té xỉu trên thảm.
Tim Mạnh Nhã Hân đập thình thịch, vội xoay người gõ vào tấm ngăn phía sau.
Huynh đệ Mạnh thị ở ngay gian cách vách, nghe thấy tín hiệu của Mạnh Nhã Hân, lập tức đi vào, thấy Mạnh Doãn Đường té xỉu trên thảm, biết sự đã thành, vui sướng không thôi.
“Nâng dậy, nâng dậy, cho nàng ta uống một ngụm rượu trước đã” Mạnh Sở Thanh chỉ huy Mạnh Sở Minh.
Mạnh Nhã Hân chủ động ra bên ngoài cửa nhã gian để trông chừng, nóng lòng giục: “Nhanh lên, nhỡ nha hoàn của nàng ta đến đây là lộ hết…”
“Biết rồi, đừng hoảng hốt, bây giờ đi ra ngoài đừng để hai nha hoàn kia phát hiện manh mối” Mạnh Sở Thanh bóp miệng Mạnh Doãn Đường, đổ vào một chén rượu, còn vẩy rượu lên người, khiến cả người nàng toàn mùi rượu, rồi bảo Mạnh Sở Minh ôm nàng đi ra.
Hai huynh đệ đã mua chuộc được tiểu nhị của quán trà, âm thầm đưa Mạnh Doãn Đường qua lối cửa sau ra ngoài, nhét vào một xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, nhằm hướng cửa bắc của Đông thị.
Mạnh Nhã Hân thấy mọi việc xong xuôi, trấn định lại tinh thần, sửa sang xiêm y, thản nhiên đi ra đại sảnh gọi hai nha hoàn của mình: “Về nhà đi”
Tuệ An cùng Hòa Thiện đứng lên theo, nhìn phía sau Mạnh Nhã Hân không thấy Mạnh Doãn Đường thì hỏi: “Thập nương tử, nương tử nhà ta đâu?”
Mạnh Nhã Hân kinh ngạc: “Thất nương? Không phải nàng ấy đã ra ngoài rồi sao?”
Tuệ An ngơ ngác nói: “Không có, ta vẫn nhìn ở đây, nương tử nhà ta không đi ra”
“Không thể nào, rõ ràng nàng đi ra trước ta, không tin ngươi hỏi tiểu nhị xem”, Mạnh Nhã Hân nói.
Tiểu nhị vội nói: “Đúng vậy, vừa rồi khi vị nương tử này tính tiền, vị nương tử đi cùng đã ra khỏi nhã gian”, tiểu nhị làm chứng.
“Hay là hai ngươi mải uống trà tán chuyện gẫu, không nhìn thấy Thất nương?” Mạnh Nhã Hân đánh giá hai nha hoàn.
“Không có khả năng. Ta rõ ràng vẫn nhìn lối ra của nhã gian đi ra sảnh, thực sự không thấy nương tử nhà ta đi ra”, Tuệ An lập tức biết sự tình không ổn, không cố tranh cãi với Mạnh Nhã Hân, vội chạy vào nhã gian trong cùng kia, mở cửa ra, bên trong trống không.
Nàng sốt ruột đẩy cửa mấy gian bên cạnh để tìm Mạnh Doãn Đường, bị mấy người bên trong la mắng nhưng vẫn không thấy bóng dáng Mạnh Doãn Đường đâu.
“Vị tiểu nương tử này, người không thể làm như vậy, làm thế chúng ta kinh doanh sao được nữa”, tiểu nhị cố gắng ngăn cản.
“Không có, ta không có bị mù, nếu nương tử nhà ta đi ra, tại sao ta lại không nhìn thấy?” tự nhiên nương tử biến mất, Tuệ An gấp đến độ muốn khóc.
“Quán trà các ngươi có cửa sau không?” Hòa Thiện lo lắng hỏi.
“Có, ở phía sau, nhưng bình thường đều không mở”, tiểu nhị chủ động đưa các nàng ra phía sau.
Hai nha hoàn mở cửa, nhìn ngó hai bên, trừ vài cửa hàng cùng mấy người qua lại, nào có thấy bóng dáng nương tử nhà các nàng đâu.
“Không được rồi. Không thấy nương tử, ta gác ở trong này, Hòa Thiện, ngươi mau đánh xe về báo cho A Lang cùng phu nhân”, Tuệ An vừa khóc vừa nói.
Hòa Thiện vừa đáp lời vừa chạy ra phía trước quán trà, thấy Mạnh Nhã Hân lên xe ngựa, nàng đuổi theo ngăn xe ngựa lại, lao lên tìm, bên trong chỉ có một mình Mạnh Nhã Hân.
Mạnh Nhã Hân bị hoảng sợ, la mắng: “Nha đầu chết tiệt, ngươi làm cái gì vậy?”
Hòa Thiện nghẹn ngào vừa khóc vừa nói: “Nương tử nhà ta bị ngươi gọi tới uống trà, giờ không thấy đâu, nếu nàng xảy ra chuyện gì, ngươi tuyệt đối không thoát được trách nhiệm!” nói xong nhảy ra khỏi xe.
“Tiện tì, muốn tạo phản à?” Mạnh Nhã Hân lớn tiếng quát mắng, nhưng trong lòng cũng thấy hoảng sợ, chỉ đành kêu xa phu đánh xe thật nhanh trở về, vừa cầu nguyện hai ca ca bên kia mọi việc thuận lợi.
Hòa Thiện ngồi xe ngựa trở lại Mạnh phủ, đem chuyện Mạnh Doãn Đường biến mất nói cho Mạnh Phù Doanh và Chu thị, hai người vừa hoảng hốt vừa sợ hãi.
Mạnh Phù Doanh hỏi cặn kẽ mọi chuyện, nói với Chu thị đang sốt ruột như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than: “Nàng canh giữ trong nhà, ta với A Nhuận dẫn người đi Đông thị tìm Đồng Nương. Sắp đến giờ đóng phường rồi, có thể tối nay ta với A Nhuận không về kịp, nàng ở trong nhà chờ tin tức, ngàn vạn lần không được ra ngoài, phạm phải lệnh cấm đi lại ban đêm không phải là chuyện đùa giỡn”
Chu thị nước mắt lưng tròng, nắm tay Mạnh Phù Doanh: “Nhất định phải tìm được Đồng Nương”
“Yên tâm”, tiếng trống đóng cửa phường đã vang lên hồi thứ 2, không còn thời gian trì hoãn, Mạnh Phù Doanh gọi Mạnh Sở Nhuận còn đang hoang mang lo sợ, mang theo 8 nô bộc, 6 hộ viện đi thẳng đến Đông thị.
Chu thị nghĩ tới Mạnh Doãn Đường mất tích khi ở cùng một chỗ với Mạnh Nhã Hân, liên tưởng đến 3 năm trước Mạnh Nhã Hân hại Mạnh Doãn Đường gả cho Yến Từ, càng nghĩ càng hoảng sợ. Nếu lúc này Mạnh Nhã Hân đứng trước mặt, Chu thị sẽ xé nàng ta thành từng mảnh.
Đứng ngồi không yên chờ non nửa canh giờ sau, phụ tử Mạnh Phù Doanh mang theo nô bộc, hộ viện quay về phủ.
“Không qua được, Đông thị đóng cửa phường rồi”, Mạnh Phù Doanh cau mày siết chặt tay, nóng lòng nhưng không có cách nào.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Chu thị thần hồn lạc phách ngồi phịch xuống giường, hai chân buông thõng, không còn quan tâm đến phép tắc nữa.
….
Phủ Vệ Quốc công.
Hạ Lệ mang theo Lộc Văn Sanh và Thích Khoát từ địa lao đi ra, ngửi ngửi mấy ngón tay, cảm giác rửa vẫn không hết mùi máu tươi, hai mắt hơi nhíu lại: “Quả thật là nam hán tử”
Lộc Văn Sanh nói: "Nhìn tình hình này, cho dù chúng ta có bẻ gãy toàn bộ xương trên người hắn, hắn cũng sẽ không khai."
Thích Khoát tiến lên nói: “A Lang, mỗ có biện pháp, đảm bảo hắn sẽ khai hết”
Hạ Lệ nâng mi hỏi: “Biện pháp gì?”
Thích Khoát cười hắc hắc, ghé sát nói nhỏ với hai người.
Lộc Văn Sanh trừng mắt, Hạ Lệ nhíu mi nhìn hắn.
Thích Khoát ngượng ngùng nói: “Biện pháp này hơi vô đạo một chút, nhưng có tác dụng. Thế nào? A Lang có thử không?”
Hạ Lệ gật đầu.
Thích Khoát đang định cao hứng thì Hạ Lệ phun ra hai chữ: “Đáng khinh!”
Lộc Văn Sanh đi phía sau cũng đánh giá hắn: “Đáng khinh!” rồi cười tủm tỉm đi sát sau Hạ Lệ.
“Ta… ta đáng khinh? Ta như vậy đáng khinh là vì ai chứ?” Thích Khoát buồn bực đi theo hai người, nhỏ giọng than thở.
Ba người đi vào Tùng Linh viện, thấy Tề quản sự đang loanh quanh bên ngoài cửa viện.
Nhìn thấy Hạ Lệ, Tề quản sự vội tiến lên: “A Lang, hai vị lang quân của Tùy An bá phủ đang ở ngoài cửa sau, nói Thất đường muội của bọn họ uống rượu, hiện giờ đã quá muộn, không kịp đưa nàng về nhà, muốn tá túc ở quý phủ của chúng ta một đêm”
Thanh Mai - Giang Nam Mai Ngạc
Chương 23
[Cập nhật lúc: 12:10 14/06/2025]
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương

