Vợ của Xà Vương

Chương 20

[Cập nhật lúc: 21:52 23/07/2025]
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương
start chapter

Đôi nam nữ vẫn đang quằn quại trên nền nhà làm cái trò đồi bại. Họ giật mình khi nghe tiếng có người đạp cửa.

Họ sợ hãi tách nhau ra. Chị vợ vội vàng quơ vội chiếc áo vương trên mảnh chiếu che lên người, sau đó giơ tay che kín mặt, miệng không ngừng xin tha.

“ Anh ơi, đừng quay, đừng quay. Có gì chúng ta ngồi lại nói chuyện.”

Gã nhân tình cũng vậy, song hắn nhanh hơn cô ả, nhoáng cái đã mặc được chiếc quần đùi vào người.

Anh ta xông tới tác động vật lý với cô vợ. Miệng gầm lên chửi:

“ Con khốn! Bao nhiêu năm nay tao hạ mình làm trâu làm ngựa hầu hạ gia đình mày. Còn mày thì sao? Dùng tiền tao kiếm được nuôi trai đấy hả?”

“ Bốp..bốp..bốp..”

“ Đã vậy tao sẽ để cho cả họ hàng âm ti và cả thiên hạ biết bộ mặt trơ trẽn của mày. Con đ..ĩ..”

“ Bốp..bốp..bốp…”

Rất nhiều cú tát thẳng vào mặt chị vợ. Điều này trái ngược hoàn toàn với suy đoán của tôi. Bình thường khi đàn ông đánh ghen hay bắt gian thường hay tác động vật lý đến nhân tình của vợ trước, nhưng anh ta lại ngược lại. Thà đánh vợ mình chứ chưa hề đả động gì đến gã tình nhân.

Cô ta tơi tả ôm đầu hét lên:

“ Anh Huy mau cứu em. Ối trời ơi, đau quá, đau quá. Bố mẹ ơi mau đến cứu con.”

Huy là tên gã nhân tình.

Gã vội lao đến nắm tóc anh ta kéo bật ngược về phía sau, tách ra khỏi người cô vợ.

“ Anh là thằng chồng hèn, là thằng đàn ông kém cỏi.Vừa ăn bám gia đình vợ lại còn tính vũ phu. Để tôi nói cho anh biết nhé, vợ anh không còn yêu anh nữa. Trong tình cảm, kẻ không được yêu mới là kẻ thứ ba.”

Anh ta hất cánh tay của gã ra cười khẩy:

“ Tao cho không mày đấy. Vốn dĩ tao ngán con vợ mình tới tận cổ rồi, đang không biết lấy lý do gì bỏ nó đây. Mày nhìn thử xem, trên khuôn mặt cô ta, cặp vú kia nữa, toàn là hàng giả. Giờ còn tí thanh xuân còn trẻ đẹp, khi về tuổi xế chiều mặt mũi nó giống con quỷ mà thôi. Tao thà ở một mình cũng chả muốn lúc tuổi nghỉ hưu phải sống chung với con quái vật mắt thú. Mày hốt nó đi hộ tao cái, tao cảm ơn mày không hết nữa kìa.”

He..he..he…

Rồi anh ta chĩa camera sát mặt gã nhân tình, nói tiếp:

“ Đấy bà con dòng họ và bố mẹ vợ của tôi nhìn cho kỹ nhé. Tôi sẽ ly hôn với cô ta.”

Rồi anh ta quay một lượt xung quanh gian phòng, lúc này chị vợ đã kịp mặc quần áo. Song nhục nhã ê chề.

Chúng tôi nghe rõ tiếng chuông điện thoại của anh ta đổ, có lẽ do người nhà gọi thực hư câu chuyện. Nhưng anh ta không bắt máy.

Chị vợ với thân hình luộm thuộm đầu bù tóc rối, cúc áo cài so le đứng dậy vênh mặt thách thức:

“ Anh dám ly hôn với tôi à. Nói cho anh biết, nếu anh không xin lỗi tôi và gia đình tôi thì đừng hòng lấy được một xu nào nhé. Ngôi nhà này và cả chiếc xe anh đang chạy, hay bộ quần áo, đôi dép trên người anh đều là những thứ tôi sắm cho anh đấy. Anh ly hôn với tôi, anh còn mỗi cải nịt.”

Dân mạng tràn vào chửi cô vợ. Tôi nói với anh ấy:

“ Anh giữ được bình tĩnh như vậy là tốt. Khi nãy tôi cứ tưởng anh sẽ…”

Tôi không nói tiếp nữa.

Trong chuyện này quả thực cô ta sai lè lè. Nhưng điểm yếu của anh ta là sống dựa dẫm vào gia đình nhà vợ. Tôi nghĩ, thôi thì giúp người giúp cho chót.

Tôi nói với anh ta:

“ Anh chưa có con cái, giờ nếu ly hôn thì vấn đề tài chính cũng không phải là gánh lặng. Nếu đã muốn buông thì nên chia tay trong hòa bình. Anh còn trẻ, là người có năng lực và sự cầu tiến, ngoài kia còn nhiều cơ hội cho anh bắt đầu lại. Hà cớ gì phải làm to chuyện, dễ đẩy mình vào cảnh ngục tù.”

“ Khi nãy chính cô xúi tôi về bắt gian. Giờ lại nói đỡ cho cô ta.”

“ Đúng! Đúng là tôi khuyên anh về nhưng không phải khuyên về rồi dùng bạo lực. Khi nãy tôi biết tâm trạng anh rất tồi tệ, song anh vẫn giữ bình tĩnh chỉ tát chị ta mấy cái. Tôi biết trong lòng anh đã có dự tính nên mới không đánh anh ta.”

Anh ta kinh ngạc nhìn chăm chăm vào màn hình hỏi tôi:

“ Khi nãy cô đã nói gì? Tôi không có con cái gì ư? Thế..thế..thế…”

Sắc mặt chị vợ thay đổi hẳn. Cô ta lao tới định giằng chiếc điện thoại trên tay anh ta ném vỡ. Nhưng anh ta đã kịp né tránh.

“ Anh mau tắt điện thoại đi rồi chúng ta nói chuyện. Chớ có nghe lời xúi giục của người ngoài.”

Anh ta đẩy vợ mình ra, xô mạnh khiến đôi chân cô ta mất thăng bằng lảo đảo ngã nhoài về phía sau, cũng may lúc đó gã nhân tình kịp lao đến đỡ lấy.

Anh ta nghiêm sắc mặt hỏi tôi:

“ Cô trả lời tôi đi chứ? Tôi nguyện trả gấp bốn số tiền cô định giá lúc ban đầu.”

“ Đứa bé đó, đứa bé đang gọi anh là bố, thực ra nó không có bất cứ liên quan gì tới anh.”

Chị ta gào lên chửi:

“ Con khốn, mày là đứa nào dám bêu xấu tao trên mạng hả? Có tin tao kiện cả lò nhà mày ra toà không?”

Tôi cười khẩy:

“ Trước khi mang thai đứa con hiện tại chị đã phá thai 2 lần. Và khi cấn thai 2 tuần chị mới lên xe hoa lấy anh ấy. Tôi nói đúng chứ?”

Cô ta lắp bắp:

“ Không..không..đó không phải sự thật. Tao..tao..sẽ kiện chúng mày ra tòa tội nhục mạ người khác.”

“ Chị vẫn không thừa nhận ư. Vong hai bé đỏ vẫn ngồi chễm chệ trên thành cửa sổ đang nhìn chị kia kìa. Chúng đỏ hỏn và bé lắm, trên người không một manh áo, dây rốn còn lòng thòng quết đất.”

Đôi vai cô ta run rẩy như cầy sấy. Mái tóc dần dính bết lại do mồ hôi đổ. Đôi môi nhợt nhạt, mặt mày xám ngoét. Đã không còn vẻ ngạo mạn khi nãy.

“ Cô nói thật chứ?” Anh ta hỏi.

Phòng Livestream vẫn bình luận sôi nổi. Họ bắt đầu xuýt xoa cảm thông cho người đàn ông kia. Khuyên anh ta bỏ vợ, cũng có người xúi lấy mẫu đi xét nghiệm quan hệ cha con. Song một tin nhắn nào lọt vào tâm trí anh ta nhất là trong lúc này.

“ Tôi thấy sao nói vậy.”

Cô xuống nước nài nỉ:

“ Anh ơi, chồng ơi, anh đừng nghe cô ta nói xằng bậy. Con bé Thỏ nó là con ruột của anh thật mà.”

Cô ta lại nhìn vào Camera, chỉ tay hăm dọa tôi:

“ Mày cứ đợi đấy. Tao kiện mày tội làm nhục người khác trước mặt đông người, và tội vu khống dẫn đến rạn nứt tình cảm hôn nhân.”

Tôi cười:

“ Tôi đã xúi anh ta về bắt gian có nghĩa tôi đã lường trước được kết quả. Chị không nhận mình bỏ thai hai lần ư? Cũng không tin con chị ở đây? Nếu bây giờ tôi chứng minh được vong hồn hai bé đỏ đang hiện hữu ở đó, thì cô tính sao.”

“ Mày..mày..im đi. Đừng có giả thần giả quỷ ở đây tao không sợ đâu.”

“ Thôi được, vậy mọi người để ý kỹ nhé, hãy nhìn thẳng vào màn hình. Khi nãy tôi nói hai đứa bé đang ngồi trên lan can cửa sổ phải không. Vậy để tôi nói nó di chuyển những vật dụng trong phòng sang chỗ khác.”

Lúc đó hình ảnh chồng tôi lờ mờ xuất hiện trong màn hình nhưng là ở bên phía kia. Dường như anh ấy cũng đã nghe hết lời tôi nói ra, không cần tôi lên tiếng, lập tức vươn cánh tay vẫy nhẹ, ngay tức thì đồ đạc trong phòng tự di chuyển sang chỗ khác.

Cô ta trố mắt ngạc nhiên sợ hãi lùi về bên cạnh gã nhân tình. Gã nhân tình cũng vậy, nỗi sợ hãi đã xâm chiếm lấy toàn thân.

Rất nhanh cảnh vật bỗng im bặt, đồ đạc trong phòng cũng không còn tự di chuyển nữa.

Cô ta vẫn không tin vào mắt mình, liên hồi lẩm nhẩm:

“ Làm gì có chuyện đó. Hoa mắt, do chúng ta đang hoa mắt mà thôi.”

Thực ra hai vong bé đỏ không hề mang tâm niệm oán than người mẹ, song chúng xuất hiện ở đó vì theo chân người mẹ mà đến. Chúng đói khát, tôi thấy làn da và khuôn mặt xanh bủng beo nghĩ lại thương. Chúng không mở mắt, hai mắt vẫn nhắm nghiền như lúc cô ta bỏ con.

Chúng bò lổm ngổm dưới đất đói khát, lạnh lẽo, chốc chốc lại leo lên song cửa sổ ngồi. Còn đồ đạc di chuyển là do chồng tôi ra tay.

Phòng Livestream vẫn rần rần tin nhắn bình luận. Đa số là lời lẽ trách móc cô ta. Tôi sợ sự việc đi quá xa, bèn nói với anh ta.

“ Anh vịn vào cớ đó mà đòi bồi thường. Ít ra khi ly hôn anh có chút vốn liếng.”

Tôi lại nhìn vào Camera trên màn hình, tuyên bố:

“ Buổi Livestream hôm nay tạm dừng ở đây. Hẹn mọi người trong buổi live lần sau.”

Người đàn ông kia không nói thêm câu gì, tôi nghĩ anh ta đã có cách giải quyết. Tôi dặn dò thêm anh ta trước khi tắt Live:

“ Hãy liên hệ với tôi nếu anh cảm thấy cần sự giúp đỡ.”

Anh ta gật đầu. Tôi cũng hối Thuý Hiền tắt Livestream. Tôi nhờ cô ấy xóa sạch đoạn chat để khỏi ảnh hưởng đến ai.

Thuý Hiền nói:

“ Chỉ sợ có người chụp và quay buổi live lại rồi Kim Mộc à.”

Tôi tự tin nói:

“ Cậu yên tâm. Chuyện đó mình xử lý được. Mình sợ những lời chỉ trích của cư dân mạng làm chị vợ kia bị ảnh hưởng mà thôi. Suy cho cùng lỗi đó là thuộc về quyền cá nhân của họ.

Bài live đã được xóa, mọi thứ diễn ra khi nãy gần như chưa hề xảy ra. Vừa mới gỡ khẩu trang xuống thì tôi nghe thấy tiếng bà chị họ vang lên ngoài hành lang.

“ Lại là mày đó hả. Lần sau thấy tao thì tránh xa tao ra nhé. Mày không ngại bẩn nhưng tao thì có.”

Ánh Nguyệt đứng đó không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Thành Thanh không mấy thiện cảm. Cô gái này nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy có chút gì bí ẩn, song chắc chỉ tôi nhận ra điều ấy.

Tôi chạy đến kéo tay Thanh Thanh, nhìn Ánh Nguyệt mỉm cười giải hoà:

“ Cậu thông cảm, chắc chị ấy say rồi.”

Ánh Nguyệt không dùng ánh mắt tức giận khi nhìn tôi nhưng cô ấy lại rất kiệm lời nói. Cô ấy chỉ phẩy tay ra hiệu cho tôi kéo Thanh Thanh về phòng.

Tôi gật đầu lôi chị họ đi tiếp.

Lúc cả hai tới trong phòng chị ta hất văng cánh tay tôi ra và bảo:

“ Mày kéo tao đi làm gì. Cả mày nữa tránh xa tao ra.”

“ Gần 10h đêm rồi chị còn la lối om sòm ảnh hưởng đến người khác hay ho gì.”

“ Kệ tao chứ. Dù sao đầu tuần sau tao cũng chuyển ra ngoài sống rồi. Nơi này vừa chật chội ngột ngạt lại bí bách.”

Lúc đó Thuỳ Trang cũng từ ngoài đi vào, thấy chị ta đang gây gổ với tôi bèn hỏi:

“ Lại có người gây với cô ấy hả?”

Tôi thở dài:” Thôi kệ chị. Chúng ta đi ngủ thôi.”

Mái tóc Thanh Thanh đã được cắt tỉa lại. Nhưng phải công nhận, gương mặt chị ta khả ái nên dù để kiểu tóc nào trông cũng hợp. Tôi cứ nghĩ chị ta phải tức giận lắm, sẽ làm lớn báo lên ban giám hiệu, nhưng chỉ qua 1 cuộc trò chuyện với bác cả thì thái độ của ta thay đổi hẳn.

Tôi nằm xuống vắt tay lên trán ngẫm nghĩ. Bỗng điện thoại đổ chuông làm tôi giật mình.

Tôi nhận ra đó là số điện thoại của bác cả:

“ Alo Kim Mộc à. Chung cư bác đã sửa xong, tầm mấy ngày nữa hai chị em dọn đồ sang đó mà ở cho thoải mái nhé. Bác cũng bàn với bố mẹ cháu rồi, tiền phí sinh hoạt bác sẽ lo cho cháu.”

Tôi ngồi bật dậy lết mông sát vách tường tựa lưng vào đó nhỏ giọng:

“ Cháu xin nhận tấm lòng tốt của bác nhưng cháu ở lại ký túc xá cũng được ạ.”

Bác cả tôi nói:

“ Ây dà, làm vậy sao được. Giờ cũng khuya rồi cứ quyết định vậy nhé.”

Tôi chưa kịp từ chối bác cả tôi đã vội cúp máy. Nhưng tử vi của bác cả không tốt, mà nếu nhận ơn huệ của bác thì tôi lại vi phạm 1 trong những điều sư phụ tôi dặn. Không được kiếm tiền từ người ch.ết.

Tôi rơi vào trầm tư, nằm xâu chuỗi lại hết sự việc, vẫn không tài nào hiểu được vì sao bác cả lại khăng khăng muốn tôi luôn ở bên cạnh Thanh Thanh, trong khi bác thừa biết con gái mình không ưa tôi một chút nào.

Bóng đèn điện trong phòng vụt tắt. Dòng suy nghĩ của tôi cũng tan biến khi bóng đen xuất kia xuất hiện.

 


end chapter